ĐỒNG HÀNH CÙNG VẠN HẠNH VII
Phóng viên Sen trắng
“Việc tổ chức tu học cho quý anh chị đã chu toàn. Nay khai lập trại trường Vạn Hạnh để khép kín quá trình thọ huấn của người Huynh trưởng thì BHD Trung ương đã tạo duyên, và môi trường thực hành Bồ Tát hạnh đã có sẵn, đó là lý tưởng và đàn em. Việc của quý anh chị là tu học có tinh cần không? Thọ huấn ra sao? Dấn thân trên lộ trình Bồ Tát đạo như thế nào? Tinh thần trung kiên đến đâu? Và sống như thế nào để không cô phụ tứ ân thâm trọng.
Tôi nay tuổi đã chín mươi, sức cùng lực kiệt, xin kỳ vọng nơi thế hệ kế thừa. Mong quý anh chị nghiệm suy, tín cẩn thực hành”.
36 tiếng đồng hồ đi cùng trại sinh Vạn Hạnh VII, tôi đã có dịp tu học cùng quý anh chị, đã cùng chơi vơi hụt hẫng khi đón nhận câu chuyện dưới cờ sáng nay từ anh Trại trưởng, vì tưởng rằng đó sẽ là câu chuyện thâm sâu đầy ý nhị được dành cho trại huấn luyện cao cấp nhất của GĐPTVN. Nói như tâm nguyện của người chị Lâm đồng: “Được đi hết cuộc trại của đời mình”. Trái lại, câu chuyện mà anh nói với thế hệ đàn em đang trang nghiêm, háo hức dưới ngọn cờ hôm nay chỉ là sự nhắc nhở những sai sót thông thường mà trại đã vướng. Thật đúng là Vạn Hạnh! Vì lời nhắc nhở ấy lại là những gì cần yếu nhất trong cuộc sống đời thường. phải chăng đó là một công án mà mỗi huynh trưởng trại sinh luôn tỉnh thức hành trì. Hai ngày trên đất trại, tôi đã thọ nhận những bữa cơm thật chu đáo do các anh chị trưởng tại địa phương hết lòng lo lắng, Khoác lên vai chiếc ba lô nặng trĩu vì chứa đựng những đụng cụ cần thiết, Tôi chắp tay vái chào mái chùa đã che chở chúng tôi trong suốt thời gian qua. Và bái vọng kính dâng lên quý chư Tôn Đức tại địa phương này, đã thể hiện hành trạng của Thiền sư Vạn Hạnh:
“người đã nhúng tay vào thế sự với một quan niệm mức độ, và mức độ đã vượt khỏi quan niệm của kẻ phàm phu. Ấy là quan niệm không vì lợi danh cho bản thân mình. Người thấy việc phải làm thì làm. Làm đúng lúc, đúng độ, làm không câu nệ thành kiến và ước lệ với xã hội về thiện hay ác, hay hay dở, xấu hay tốt…”.